Gió rít. Mưa gào. Những mảnh đời loang lổ…
Đêm miền Trung, tiếng kêu cứu thất thanh
Đất đá vùi lên những phận đời khốn khó
Trẻ thơ thét gào giữa cơn vần vũ
Cha lạc giọng tìm con trong vô vọng, hoang tàn
Đêm miền Trung, Mẹ giữ chặt con vào lòng
Khi con nước nuốt dần những xóm làng bé nhỏ
Con mực trôi xa níu ngọn cây khiếp sợ
Bà cụ già lặng im trên mái ngói co ro
Có ai không? Có còn ai không?
Đêm miền Trung đi tìm
sự sống
Bới từng hòn đất, vào từng căn nhà trống
Dì ơi, chú ơi, em ơi… có còn ai không?
Bão, lũ triền miên chưa bao giờ ngừng
Trên mảnh đất khô cằn sỏi đá
Những phận người giữa đồng hoang ra đi vội vã
Ví “còn da lông mọc”- đến bao giờ?
Cũng vậy thôi, chẳng
cần biết bao giờ
Những đêm dài như đêm nay đã đi qua biết bao thế hệ
Ông cụ vẫn trầm ngâm bên tiếng gào trẻ nhỏ
Vẫn “ còn da lông mọc” con ơi!
Sáng mai ra vui vì thấy mặt người
Sau một đêm chìm trong mưa bão
Dù gió vẫn rít, mưa vẫn gào và xác người lạnh lẽo…
Loang lổ rồi, lại vá víu người ơi…
…
Mẹ kể con nghe…đêm đó, năm nào…
Người miền Trung mình thức
Cố giữ lại da, để bây giờ lông mọc...
Đêm miền Trung!!!