Lòng Mẹ! Hai tiếng hết sức ngọt ngào, thân thương và thiêng liêng làm sao! Nếu như không có những người mẹ, thế giới này sẽ đi về đâu? Nếu như không có mẹ Âu Cơ, ai sinh ra bọc trăm trứng để làm nên thế giới hùng cường đa sắc tộc, hình thành nên nước Việt Nam giàu đẹp với hơn 54 dân tộc anh em đoàn kết keo sơn? Nếu như không có những bà mẹ Việt Nam anh hùng, ai sinh ra những chàng trai anh dũng, những cô gái thanh niên xung phong gan dạ theo tiếng gọi thiêng liêng của Tổ quốc lên đường ra mặt trận? Nếu như không có mẹ….?
Ngày xưa còn bé thơ…con chưa biết điều gì! Bây giờ khi con lớn…con thấu hiểu và đồng cảm nhiều điều. Viết cho ngày mùng Tám tháng Ba, con cho phép mình viết nên trang nhật ký cuộc đời mẹ, con viết cho triệu triệu người mẹ tuyệt vời trên thế giới này, gửi đến họ ngàn lời yêu, lời thương chân thành từ tận đáy lòng. Tôn vinh mẹ, tôn vinh vẻ đẹp rạng ngời của người phụ nữ, tôn vinh những cuộc đời thầm lặng, tôn vinh những hy sinh không mong mỏi sự đáp đền.
Chín tháng mười ngày mẹ mang nặng đẻ đau, chắt chiu và lo lắng cho con từ hòn máu đỏ. Ngày qua ngày mẹ ngóng trông chờ đến lúc con yêu cất tiếng khóc chào đời. Rồi mẹ lặng người đi vì vui sướng khi thấy hình hài bé bỏng của con, đôi mắt con ngơ ngác nhìn thế giới khác lạ, từng ngón tay, ngón chân con nhỏ xíu, xinh xinh. Có niềm vui nào hơn niềm vui thấy con chào đời khỏe mạnh, cứng cáp? Giọt nước mắt hạnh phúc lăn dài trên khóe môi, trên khuôn mặt mẹ mệt nhoài sau lần vượt cạn, rồi ầu ơ trong tiếng ru con nhẹ nhàng bên vành nôi, mẹ đưa con vào những miền huyền thoại. Cám ơn mẹ!
“Gió mùa thu mẹ ru con ngủ
Đêm năm canh chày, thức đủ vừa năm”
Vâng! Nào là mang nặng đẻ đau, sú nước nhai cơm, nhường khô nằm ướt, con đau là mẹ đứng ngồi không yên,v.v… khi con còn bé bỏng; thế rồi để con lớn khôn và vững bước vào đời, mẹ lại làm thân cò lặn lội, bươn chải, vất vả nuôi con.
"Nuôi con chẳng quản chi thân,
Bên ướt mẹ nằm, bên ráo con lăn,
Nuôi con buôn tảo bán tần,
Chỉ mong con lớn nên thân với đời.
Những khi trái nắng trở trời,
Con đau là mẹ đứng ngồi không yên,
Trọn đời vất vả triền miên,
Chạy lo bát gạo đồng tiền nuôi con;
Dẫu cho thân xác héo mòn,
Miễn sao con được đủ đầy ấm no.”
Ngày con thơ chập chững bước đi. Mẹ đã mỉm cười sung sướng mãi không thôi, không điều gì có thể đánh đổi nụ cười ngây ngô, trong sáng của con. Loay hoay với những bước đi đầu tiên, mẹ đau lòng biết bao mỗi khi con vấp ngã, song mẹ vẫn cố gắng kìm nén để cho con tự đứng lên bằng đôi chân của mình. Từ đó, mẹ tập cho con tính tự lực, tự cường, không sợ vấp ngã, không sợ thất bại trong cuộc đời. Cám ơn mẹ!
“Tuổi thơ con có một thời hạnh phúc
Gọi “Mẹ ơi!” khi đói khát, chán chường
Lòng vui lên thấy mẹ cười trước mặt
Được vỗ về, được âu yếm yêu thương”
Khi con bi bô tập nói, tim mẹ như vỡ òa lúc nghe tiếng con gọi. Thế giới to thật to nhưng giờ đây với mẹ, nó chỉ thu nhỏ lại trong tiếng gọi nhẹ nhàng “Mẹ ơi” đầy âu yếm, nũng nịu của con. Rồi trải qua năm tháng, con dần lớn lên, lần đầu tiên dắt tay con đến trường, con vừa đi vừa khóc, mẹ đã dỗ giành với tất cả tình thương yêu. Mẹ hồi họp và lo lắng nhường nào, lo nhỡ sao con bị bạn bè bắt nạt, lo rằng không biết con có hòa đồng với chúng bạn hay không….Trăm ngàn nỗi lo vây quanh tâm hồn mẹ. Con biết ơn mẹ thật nhiều!
Con trưởng thành trong vòng tay cưu mang và che chở của mẹ, trong những lời ru dạy bảo ân tình của mẹ cho con lúc còn ấu thơ, dẫn dắt con từng bước vào đời. Mẹ đã trao tặng cho con dòng sữa ngọt, sự yêu thương nâng niu chăm sóc. Lớn lên chút, mẹ cũng chính là người dạy cho con từng bước đi đầu tiên, từng con chữ, từng bài học; khi con phạm lỗi, mẹ cũng là người sẵn sàng dang rộng vòng tay mình tha thứ, chở che cho con mỗi khi bất trắc, đau buồn. Nhưng đó chỉ là những gì mà con có thể thấy được. Những hi sinh của mẹ dành cho con còn hơn thế, mà dưới ánh mắt đơn giản của một đứa trẻ thơ, con không thể nào và cũng chẳng bao giờ hiểu được trọn lòng. Mẹ không đòi hỏi sự trả ơn, cũng chưa từng đem sự hi sinh của mình ra đong đếm. Điều mà mẹ mong chờ nhất chính là sự trưởng thành của con mình
Một ngày con lớn, một ngày con khôn, mẹ đã khuyên răn con bao điều, dạy cho con trách nhiệm và bổn phận, bảo ban con cẩn thận trước những cám giỗ cuộc đời. Từng chút từng chút một…từng khoảnh khắc và giai đoạn trong cuộc đời con đều gắn với hình hài của mẹ, kể sao hết công lao, kể sao hết những năm tháng nhọc nhằn mẹ vất vả chăm bẵm, nuôi nấng con nên người. Có đôi lúc mải mê với dòng đời vội vã, với đô hội thị thành và những phương trời xa lạ, mỗi khi thấy yếu lòng, mẹ luôn là bến đỗ bình an. Hình như mẹ đã đổi bình yên, hạnh phúc cho đàn con thơ bằng bao nhiêu sóng gió cuộc đời này thì phải? Khi con chông chênh giữa dòng đời, khi con hoang mang tìm lối đi trước những ngã rẽ …vẫn có mẹ, luôn đứng đằng sau nhìn con âu yếm, vòng tay mẹ bao dung, ôm lấy mọi niềm đau, chia đều niềm hạnh phúc. Con yêu mẹ!
Ngày xưa khi còn bé thơ, con ngây ngô nghĩ rằng, mẹ suốt đời gắn với công việc bếp núc, nấu nướng, lo toan cho gia đình. Con đâu biết mẹ cũng có tuổi thơ, cũng chập chững những bước đi đầu tiên, cũng lên ba, lên năm, rồi mười hai, rồi hai mươi tuổi... Cứ thế, mẹ lặng lẽ trong ngàn nỗi buồn phiền, trong ngàn nỗi đau thắt nghẹn, trong những đêm dài trằn trọc bên ngọn đèn khuya. Mẹ miệt mài với những nỗi lo, bươn chải vì đàn con thơ, vì cuộc sống gia đình. Mưa nắng cuộc đời này nhiều đến mấy cũng chẳng thể nào xóa nhòa được tình mẹ thương con. Giờ đây khi đã lớn khôn, đã hiểu ra bao điều, con biết ơn tấm chân tình của đức sinh thành và hiểu hơn lời Kinh Phật răn dạy:
“Đi khắp thế gian không ai tốt bằng mẹ
Gánh nặng cuộc đời không ai khổ bằng cha
Nước biển mênh mông không đong đầy tình mẹ
Mây trời lồng lộng không phủ kín công cha
Tần tảo sớm hôm mẹ nuôi con khôn lớn
Mang cả tấm thân gầy cha che chở cho con”
Mẹ là biểu tượng đẹp nhất thế gian về đức hy sinh cao cả, lòng quả cảm thủy chung, yêu thương con vô điều kiện, mẹ cũng chính là biểu tượng về người lao động cần cù, trung thực, gian khổ nhưng đầy khát vọng vươn lên. Con mang ơn, con nợ mẹ những ngày vui bất tận, con nợ những chiếc hôn nóng hổi và lời ru ngọt ngào, con nợ dòng suối nước nước mắt thầm lặng hi sinh. Không có tình cảm nào sâu nặng bằng tình mẹ thương con trong cuộc sống vốn dào dạt và ăm áp chữ tình này.
Cảm ơn trái tim và tấm lòng người mẹ, cảm ơn triệu triệu người phụ nữ trên thế giới này. Cảm ơn đôi mắt dạt dào tình thương, cảm ơn bờ vai mẹ sẵn sàng làm nơi nương tựa cho những phút giây con yếu lòng, cảm ơn đôi bàn tay gầy gầy, xương xương tần tảo nuôi con khôn lớn…. Tôi muốn kết thúc bài viết này bằng muôn vàn tình thương gửi đến mẹ, gửi đến những người phụ nữ vĩ đại tuyệt vời trên thế giới. Không chỉ duy nhất hôm nay ngày mùng 8 tháng 3 chúng con mới biết ơn những người mẹ, mà mãi mãi, suốt đời sẽ không bao giờ quên ơn mẹ.
Hình ảnh minh họa: